hūn huā
昏花hūn àn
昏暗hūn hēi
昏黑hūn huáng
昏黄hūn mí
昏迷hūn chén
昏沉hūn xuàn
昏眩hūn kuì
昏聩hūn yōng
昏庸hūn jué
昏厥hūn shuì
昏睡hūn jūn
昏君hūn hūn yù shuì
昏昏欲睡hūn hūn mò mò
昏昏默默hūn hūn è è
昏昏噩噩hūn hūn hào hào
昏昏浩浩hūn hūn chén chén
昏昏沉沉hūn hūn yù shuì
昏昏欲睡hūn tóu hūn nǎo
昏头昏脑hūn hūn mò mò
昏昏默默hūn hūn è è
昏昏噩噩hūn hūn hào hào
昏昏浩浩hūn tiān hēi dì
昏天黑地hūn tiān àn dì
昏天暗地hūn hūn yù shuì
昏昏欲睡hūn hūn chén chén
昏昏沉沉hūn dìng chén xǐng
昏定晨省hūn mí bù xǐng
昏迷不省hūn tóu yūn nǎo
昏头晕脑hūn tóu dǎ nǎo
昏头打脑hūn tóu dā nǎo
昏头搭脑hūn tóu dā nǎo
昏头搭恼hūn jìng chóng míng
昏镜重明hūn tóu zhuǎn xiàng
昏头转向hūn kuì wú néng
昏聩无能hūn yōng wú dào
昏庸无道hūn mí bù xǐng
昏迷不醒hūn jìng chóng mó
昏镜重磨jīn huáng
金黄dà huáng
大黄wěi huáng
萎黄mǐ huáng
米黄hūn huáng
昏黄jiǔ huáng
韭黄cāng huáng
苍黄kū huáng
枯黄xióng huáng
雄黄é huáng
鹅黄chéng huáng
橙黄jú huáng
橘黄luǎn huáng
卵黄sǎo huáng
扫黄dàn huáng
蛋黄niú huáng
牛黄má huáng
麻黄tǔ huáng
土黄yán huáng
炎黄jiāo huáng
焦黄là huáng
蜡黄téng huáng
藤黄xìng huáng
杏黄dà huáng yú
大黄鱼xiǎo huáng yú
小黄鱼lǎo huáng niú
老黄牛mǐ huáng sè
米黄色xióng huáng jiǔ
雄黄酒má huáng sù
麻黄素hé huáng sù
核黄素wǔ huáng liù yuè
五黄六月qīng huáng bù jiē
青黄不接huái huáng pèi zǐ
怀黄佩紫dān huáng jiǎ yǐ
丹黄甲乙miàn huáng jī shòu
面黄肌瘦cāng huáng fǎn fù
苍黄反复cāng huáng fān fù
苍黄翻覆cāng huáng fān fù
苍黄翻复xuán huáng fān fù
玄黄翻覆fān huáng dǎo zào
翻黄倒皂chéng huáng jú lǜ
橙黄桔绿chéng huáng jú lǜ
橙黄橘绿fēi huáng téng dá
蜚黄腾达chōu huáng duì bái
抽黄对白lùn huáng shù bái
论黄数白shù huáng dào bái
数黄道白cí huáng hēi bái
雌黄黑白fēi huáng téng tà
飞黄腾踏fēi huáng téng dá
飞黄腾达fān huáng dǎo zào
翻黄倒皁niú huáng gǒu bǎo
牛黄狗宝huí huáng zhuǎn lǜ
回黄转绿qīng huáng gōu mù
青黄沟木huái huáng wò bái
怀黄握白liǎn huáng jī shòu
脸黄肌瘦shǔ huáng dào hēi
数黄道黑shuō huáng dào hēi
说黄道黑yán huáng zǐ sūn
炎黄子孙qīng huáng wèi jiē
青黄未接qīng huáng bù jiāo
青黄不交lí huáng pìn mǔ
骊黄牝牡lùn huáng shǔ hēi
论黄数黑yáo huáng wèi pǐn
姚黄魏品yáo huáng wèi zǐ
姚黄魏紫朦拢朦胧,蒙胧,黄晕,
昏黄hūnhuáng
(1) 黄昏;形容天色、灯光等呈幽暗的黄色或有风沙的天色
例日落的时候,天地间一片昏黄英yellowish⒈ 黄昏。
引唐李颀《古从军》诗:“白日登山望烽火,昏黄饮马傍交河。”
宋王观《临江仙》词:“燕子归来人去也,此时无奈昏黄。”
清李渔《闲情偶寄·种植·木本》:“此树朝开暮合,每至昏黄,枝叶互相交结,是名合欢。”
郭沫若《屈原赋今译·天问》:“它到底走了多少里程,从清早直到昏黄?”
⒉ 暗淡模糊的黄色。
引唐韩偓《曲江晚思》诗:“水冷鷺鷥立,烟月愁昏黄。”
明汪道昆《洛水悲》:“空山晚翠,古渡昏黄,日云暮矣。”
清龚自珍《菩萨蛮·四月十九日薄暮即事》词:“楼外月昏黄,口脂闻暗香。”
叶圣陶《线下·潘先生在难中》:“电灯亮了一会了,仿佛比平时昏黄一点,望去好像一切的人物都在雾里梦里。”
⒊ 指黑暗的时代。
引鲁迅《坟·科学史教篇》:“迄今所述,止于昏黄,若去而求明星於尔时,则亦有可言者一二。”
光线昏暗。