fú huá
浮华fú xiàn
浮现fú dòng
浮动fú píng
浮萍fú yún
浮云fú qiǎn
浮浅fú biāo
浮标fú fàn
浮泛fú chén
浮沉fú zào
浮躁fú diāo
浮雕fú chén
浮尘fú zi
浮子fú dàng
浮荡fú zhǒng
浮肿fú kuā
浮夸fú lì
浮力fú tǔ
浮土fú yóu
浮游fú miàn
浮面fú qiáo
浮桥fú zōng làng jì
浮踪浪迹fú jì làng zōng
浮迹浪踪fú guāng lüè yǐng
浮光掠影fú yún bì rì
浮云蔽日fú bái zǎi bǐ
浮白载笔fú guā chén lǐ
浮瓜沉李fú guā shěn lǐ
浮瓜沈李fú xiǎng lián piān
浮想联翩fú bǐ làng mò
浮笔浪墨fú yī dà bái
浮一大白fú pí liáo cǎo
浮皮潦草fú shēng qiè xiǎng
浮生切响fú shí chén mù
浮石沉木fú shēng ruò mèng
浮生若梦fú tóu huá nǎo
浮头滑脑fú làng bù jīng
浮浪不经fú huā làng ruǐ
浮花浪蕊fú cí qū shuō
浮词曲说fú yǔ xū cí
浮语虚辞fú yán xū lùn
浮言虚论fú míng xū lì
浮名虚利fú míng xū yù
浮名虚誉fú yóu shēng wù
浮游生物fú chēng liú shuō
浮称流说fú cuì liú dān
浮翠流丹fú guāng lüè yǐng
浮光略影fú wén qiǎo yǔ
浮文巧语fú yún zhāo lù
浮云朝露fú lái zàn qù
浮来暂去fú píng duàn gěng
浮萍断梗fú píng làng gěng
浮萍浪梗fú ér bù shí
浮而不实fú fàn jiāng hǎi
浮泛江海fú jiā fàn zhái
浮家泛宅fú yún fù guì
浮云富贵fú shēng ruò jì
浮生若寄fu guang yue jin
浮光跃金fú shēng qiè xiǎng
浮声切响fú míng bó lì
浮名薄利fú zhàn lián jiǎn
浮湛连蹇fú shōu lè suǒ
浮收勒索fú shōu lè shé
浮收勒折tǎn dàng
坦荡dòng dàng
动荡yáo dàng
摇荡zhèn dàng
振荡piāo dàng
飘荡zhèn dàng
震荡fàng dàng
放荡làng dàng
浪荡huí dàng
回荡fú dàng
浮荡chuǎng dàng
闯荡yóu dàng
游荡yín dàng
淫荡xián dàng
闲荡liú dàng
流荡jī dàng
激荡dí dàng
涤荡hào dàng
浩荡sǎo dàng
扫荡huàng dang
晃荡guàng dang
逛荡zhèn dàng qì
振荡器shí dàng shí jué
十荡十决dòng dàng bù ān
动荡不安dōng dàng xī chú
东荡西除diē dàng fēng liú
跌荡风流diē dàng bù jī
跌荡不羁fàng dàng bù jī
放荡不羁hǔ dàng yáng qún
虎荡羊群tǎn dàng rú dǐ
坦荡如砥xīn dàng shén yí
心荡神移dōng dàng xī chí
东荡西驰fàng dàng xíng hái
放荡形骸xīn dàng shén chí
心荡神驰fàng dàng chí zòng
放荡驰纵dōng dàng xī yóu
东荡西游xīn dàng shén yí
心荡神怡xīn dàng shén mí
心荡神迷xīn dàng shén yáo
心荡神摇pò dàng hún fēi
魄荡魂飞chuǎng dàng jiāng hú
闯荡江湖liú dàng wàng fǎn
流荡忘反pò dàng hún yáo
魄荡魂摇dòng dàng bù dìng
动荡不定diē dàng bù jū
跌荡不拘yóu dàng bù jī
游荡不羁làng dàng qián kūn
浪荡乾坤飘荡,漂荡,
⒈ 飘荡。
引郁达夫《沉沦》:“几艘空船和几只舢板,轻轻的在系着的地方游荡。”
老舍《骆驼祥子》三:“再加上四围的黑暗,使他觉得像在一团黑气里浮荡。”
杨朔《大旗》:“风从东南吹来,漫野浮荡着青草的气味,还夹杂着肥料气息。”
⒉ 指行为轻浮放荡。
引《宋书·刘康祖传》:“康祖便弓马,膂力絶人,在閭里不治士业,以浮荡蒲酒为事。”
清蒲松龄《聊斋志异·红玉》:“如此落寞,尚不刻苦,乃学浮荡耶?”
叶紫《星》:“﹝他趁这时候……﹞学会了和一切浮荡的、守空房的妇人勾勾搭搭。”
⒊ 指思想作风虚浮不实。
引《陈书·儒林传序》:“魏晋浮荡,儒教沦歇。”
宋王安石《自澧浦东游》诗:“经术震浮荡,国风扫齐梁。”
⒋ 浮夸,不踏实。
引清周亮工《书影》卷六:“尽去自宋以来开闔首尾经纬错综之法,而别为一种臃肿窘澁浮荡之文。”
飘荡。