bēi tàn
悲叹bēi míng
悲鸣bēi tòng
悲痛bēi āi
悲哀bēi shāng
悲伤bēi dào
悲悼bēi liáng
悲凉bēi gē
悲歌bēi guān
悲观bēi cǎn
悲惨bēi zhuàng
悲壮bēi fèn
悲愤bēi qiè
悲切bēi jù
悲剧bēi chuàng
悲怆bēi xǐ jù
悲喜剧bēi tiān mǐn rén
悲天悯人bēi bú zì shèng
悲不自胜bēi tòng yù jué
悲痛欲绝bēi xǐ jiāo jí
悲喜交集bēi xǐ jiāo bìng
悲喜交并bēi xǐ jiāo zhì
悲喜交至bēi xǐ jiāo jiā
悲喜交加bēi huān lí hé
悲欢离合bēi gē kāng kǎi
悲歌慷慨bēi huān hé sàn
悲欢合散bēi huān jù sàn
悲欢聚散bēi guān zhǔ yì
悲观主义bēi guān shī wàng
悲观失望bēi guān yàn shì
悲观厌世bēi xǐ jiān jí
悲喜兼集bēi xǐ jiāo qiè
悲喜交切bēi fèn tián yīng
悲愤填膺bēi gē jī zhù
悲歌击筑bēi chóu chuí tì
悲愁垂涕bēi cóng zhōng lái
悲从中来bēi gē yì shuǐ
悲歌易水bēi shēng zài dào
悲声载道bēi cǎn shì jiè
悲惨世界bēi míng
悲鸣sī míng
嘶鸣ěr míng
耳鸣zhēng míng
争鸣léi míng
雷鸣gòng míng
共鸣hōng míng
轰鸣cháng míng
长鸣zòu míng qǔ
奏鸣曲zì míng zhōng
自鸣钟dà míng dà fàng
大鸣大放áo míng biē yīng
鳌鸣鳖应tuó míng biē yīng
鼍鸣鳖应yuán míng biē yìng
鼋鸣鳖应dōng míng xī yīng
东鸣西应shān míng gǔ yīng
山鸣谷应zì míng dé yì
自鸣得意yī míng jīng rén
一鸣惊人fèng míng lín chū
凤鸣麟出hè míng zhī shì
鹤鸣之士zhōng míng lòu jìn
钟鸣漏尽jī míng qǐ wǔ
鸡鸣起舞hú míng gōu zhōng
狐鸣篝中hú míng gōu huǒ
狐鸣篝火hú míng yú shū
狐鸣鱼书fèng míng hè lì
凤鸣鹤唳zhōng míng dǐng shí
钟鸣鼎食wā míng chán zào
蛙鸣蝉噪wā míng chī jiào
蛙鸣鸱叫hú míng xiāo zào
狐鸣枭噪wā míng gǒu fèi
蛙鸣狗吠lǘ míng gǒu fèi
驴鸣狗吠jī míng ér qǐ
鸡鸣而起cháo míng diàn chè
潮鸣电掣cháo míng diàn zhì
潮鸣电挚jī míng gǒu dào
鸡鸣狗盗zhōng míng dǐng liè
钟鸣鼎列zhōng míng dǐng zhòng
钟鸣鼎重wā míng yǐn jiào
蛙鸣蚓叫chóng míng zhōng yuè
虫鸣螽跃hè míng jiǔ gāo
鹤鸣九皋jī míng gǒu fèi
鸡鸣狗吠fèng míng cháo yáng
凤鸣朝阳jī míng jiè dàn
鸡鸣戒旦jī míng hòu dàn
鸡鸣候旦jī míng quǎn fèi
鸡鸣犬吠hú míng gǒu dào
狐鸣狗盗lǘ míng quǎn fèi
驴鸣犬吠nán míng gū zhǎng
难鸣孤掌jī míng yè gēng
鸡鸣馌耕ěr míng mù xuàn
耳鸣目眩léi míng wǎ fǔ
雷鸣瓦釜yīng míng qiú yǒu
嘤鸣求友lóng míng shī hǒu
龙鸣狮吼cháng míng dōu wèi
长鸣都尉luán míng fèng zòu
鸾鸣凤奏哀号,
唱歌,
悲鸣bēimíng
(1) 悲伤地叫
例绝望的悲鸣(.好工具)英bemoan;lament;utter sad calls⒈ 指动物的哀叫。
引《楚辞·九辩》:“鴈廱廱而南游兮,鵾鸡啁哳而悲鸣。”
北魏郦道元《水经注·河水五》:“山下常有白马羣行,悲鸣则河决,驰走则山崩。”
姚雪垠《长夜》四:“管家骑的马振一下红鬃,抬起头,迎着风怅然凝望,发一声萧萧悲鸣。”
⒉ 指物体发声悲哀。
引战国楚宋玉《高唐赋》:“纤条悲鸣,声似竽籟。”
⒊ 悲愤痛哭。
引邓实《谢皋羽<晞发集>后序》:“谈胜国事,輒悲鸣不胜,所为诗文,多廋词隐语,人莫能识,而大抵皆伤心之作。”
哀伤的鸣叫。