cāng cāng
苍苍cāng yīng
苍鹰cāng qióng
苍穹cāng jìng
苍劲cāng shēng
苍生cāng tiān
苍天cāng máng
苍茫cāng yíng
苍蝇cāng huáng
苍黄cāng mǎng
苍莽cāng cuì
苍翠cāng yù
苍郁cāng lǎo
苍老cāng shān
苍山cāng zhú
苍术cāng lù
苍鹭cāng liáng
苍凉cāng yán bái fà
苍颜白发cāng gǒu bái yī
苍狗白衣cāng gǒu bái yún
苍狗白云cāng yíng pèng bì
苍蝇碰壁cāng yíng jiàn xiě
苍蝇见血cāng huáng fǎn fù
苍黄反复cāng huáng fān fù
苍黄翻覆cāng huáng fān fù
苍黄翻复cāng bái wú lì
苍白无力cāng cuì yù dī
苍翠欲滴cāng shēng tú tàn
苍生涂炭cāng sōng cuì bǎi
苍松翠柏cāng rán rú jǐ
苍髯如戟遒劲,
娇嫩,
苍劲cāng jìng
(1) 老练刚劲
例笔力苍劲英old and strong;vigorous⒈ (树木、诗文、字画、歌声等)苍老挺拔。
引元刘壎《隐居通议·理学三》:“醇正之作,尤深於经者,其苍劲处,非浅学能及。”
明袁宏道《入盘山》诗:“瘦骨间青脂,苍劲有餘媚。”
清叶廷琯《吹网录·龙城柳石刻》:“此碣书法苍劲,纵非元和间物,亦是宋人临摹。”
郁达夫《浙东景物纪略·方岩纪静》:“从前看中国画里的奇岩绝壁,皴法皱迭,苍劲雄伟到不可思议的地步。”
吴晗《<敕勒歌>歌唱者家族的命运》:“这个须发斑白的老将军,用苍劲高昂的音调,唱出了这首质朴、自然、优美的歌词。”
苍老而强劲有力。
如:「笔意苍劲」。