xī yáng
夕阳jiāo yáng
骄阳ōu yáng
欧阳yīn yáng
阴阳xiàng yáng
向阳cháo yáng
朝阳chóng yáng
重阳cán yáng
残阳xié yáng
斜阳tài yáng
太阳luò yáng
洛阳duān yáng
端阳nán yáng
南阳zhē yáng
遮阳liáo yáng
辽阳xiǎo yáng chūn
小阳春yīn yáng jiā
阴阳家zhòng yáng jié
重阳节tài yáng néng
太阳能tài yáng xì
太阳系tài yáng fēng
太阳风tài yáng shén
太阳神tài yáng xué
太阳穴zhē yáng mào
遮阳帽tài yáng mào
太阳帽yīn yáng rén
阴阳人pó yáng hú
鄱阳湖yàn yáng tiān
艳阳天jìn yáng zhī jiǎ
晋阳之甲xī yáng xī xià
夕阳西下yīn yáng jiāo cuò
阴阳交错luò yáng zhǐ guì
洛阳纸贵luò yáng cái zǐ
洛阳才子cháo yáng dān fèng
朝阳丹凤yīn yáng cǎn shū
阴阳惨舒yú yáng pí gǔ
渔阳鞞鼓yú yáng pí gǔ
渔阳鼙鼓gāo yáng gōng zǐ
高阳公子tài yáng diàn chí
太阳电池gāo yáng jiǔ tú
高阳酒徒wèi yáng zhī qíng
渭阳之情yīn yáng zhī biàn
阴阳之变lóng yáng zhī xīng
龙阳之兴xián yáng yī jù
咸阳一炬wèn yáng tián fǎn
汶阳田反cháo yáng míng fèng
朝阳鸣凤tài yáng huó dòng
太阳活动yīn yáng yì wèi
阴阳易位sān yáng jiāo tài
三阳交泰héng yáng yàn duàn
衡阳雁断lǔ yáng huī gē
鲁阳挥戈lǔ yáng huī rì
鲁阳挥日tài yáng hēi zǐ
太阳黑子yīn yáng guài qì
阴阳怪气yīn yáng liǎng miàn
阴阳两面lǔ yáng huí rì
鲁阳回日lǔ yáng huī gē
鲁阳麾戈lǔ yáng zhǐ rì
鲁阳指日lóng yáng qì yú
龙阳泣鱼sān yáng kāi tài
三阳开泰liù yáng huì shǒu
六阳会首jiǎo yáng sì huǒ
皎阳似火lì yáng yǔ jīn
栎阳雨金落日,斜阳,夕晖,夕照,
朝晖,朝日,晨光,旭日,朝阳,
夕阳xīyáng
(1) 傍晚的太阳
例夕阳无限好,只是近黄昏。——李商隐《登乐游原》[.好工具]英the setting sun⒈ 指山的西面。
引《诗·大雅·公刘》:“度其夕阳, 豳居允荒。”
毛传:“山西曰夕阳。”
《释名·释山》:“山东曰朝阳,山西曰夕阳,随日所照而名之也。”
⒉ 傍晚的太阳。
引晋庾阐《狭室赋》:“南羲炽暑,夕阳傍照。”
宋欧阳修《醉翁亭记》:“已而夕阳在山,人影散乱,太守归而宾客从也。”
《三侠五义》第二回:“正遇着深秋景况,夕阳在山之时。”
冰心《寄小读者》二二:“每天黄昏独自走到山顶看日落,看夕阳自戚叩落亚的最高峰尖下坠,其红如火!”
⒊ 比喻晚年。
引晋刘琨《重赠卢谌》诗:“功业未及建,夕阳忽西流。”
李周翰注:“夕阳,谓晚景,喻己之老也。”
唐杜甫《上白帝城》诗:“老去闻悲角,人扶报夕阳。”
唐白居易《秦中吟》:“朝露贪名利,夕阳忧子孙。”
傍晚时将西下的太阳。
如:「夕阳西下。」