ér nǚ
儿女ér zi
儿子ér kē
儿科ér tóng
儿童ér sūn
儿孙ér xí
儿媳ér xì
儿戏ér gē
儿歌ér shí
儿时ér xí fù
儿媳妇ér huáng dì
儿皇帝ér tóng jié
儿童节ér tóng tuán
儿童团ér tóng jù
儿童剧ér nǚ qíng cháng
儿女情长ér tóng zhī jiàn
儿童之见ér nǚ sī qíng
儿女私情ér nǚ zhī zhài
儿女之债ér nǚ xīn cháng
儿女心肠ér nǚ chéng háng
儿女成行ér nǚ qìng jiā
儿女亲家ér nǚ qíng duō
儿女情多ér nǚ yīng xióng
儿女英雄ér nǚ zhī qíng
儿女之情ér tóng zǒu zú
儿童走卒ér lián shòu rǎo
儿怜兽扰ér nǚ fū qī
儿女夫妻ér nǚ zǐ yǔ
儿女子语ài nǚ
爱女nán nǚ
男女shào nǚ
少女ér nǚ
儿女cái nǚ
才女zǐ nǚ
子女shǐ nǚ
使女bì nǚ
婢女chǔ nǚ
处女zhī nǚ
织女zhí nǚ
侄女fù nǚ
妇女tiān nǚ
天女shū nǚ
淑女měi nǚ
美女gōng nǚ
宫女sūn nǚ
孙女zhǎng nǚ
长女xiān nǚ
仙女shén nǚ
神女wū nǚ
巫女yǎng nǚ
养女xiǎo nǚ
小女guī nü
闺女wǔ nǚ
舞女shì nǚ
仕女jì nǚ
妓女liàng nǚ
靓女xiǎo nǚ zǐ
小女子zhí nǚ xu
侄女婿fù nǚ jié
妇女节chǔ nǚ mó
处女膜chǔ nǚ dì
处女地chǔ nǚ zuò
处女作sūn nǚ xu
孙女婿zhī nǚ xīng
织女星shén nǚ fēng
神女峰ér nǚ qíng cháng
儿女情长qī nǚ yōu lǔ
漆女忧鲁qīng nǚ sù é
青女素娥shì nǚ bān tóu
仕女班头qiàn nǚ lí hún
倩女离魂shén nǚ shēng yá
神女生涯ér nǚ sī qíng
儿女私情nán nǚ yǒu bié
男女有别nán nǚ bié tú
男女别途ér nǚ zhī zhài
儿女之债shào nǚ nèn fù
少女嫩妇zǐ nǚ yù bó
子女玉帛lǜ nǚ hóng nán
绿女红男yuàn nǚ kuàng fū
怨女旷夫ér nǚ xīn cháng
儿女心肠ér nǚ chéng háng
儿女成行qín nǚ chǔ zhū
秦女楚珠yǒu nǚ huái chūn
有女怀春nán nǚ lǎo yòu
男女老幼tiān nǚ sàn huā
天女散花měi nǚ pò shé
美女破舌nán nǚ píng děng
男女平等nán nǚ píng quán
男女平权nán nǚ lǎo shào
男女老少lín nǚ lì rén
邻女詈人lín nǚ kuī qiáng
邻女窥墙ér nǚ qìng jiā
儿女亲家ér nǚ qíng duō
儿女情多ér nǚ yīng xióng
儿女英雄ér nǚ zhī qíng
儿女之情lǎo nǚ guī zōng
老女归宗nán nǚ lǎo xiǎo
男女老小ér nǚ fū qī
儿女夫妻ér nǚ zǐ yǔ
儿女子语měi nǚ zān huā
美女簪花xiàng nǚ pèi fū
相女配夫后代,子女,子息,子孙,昆裔,后世,
儿女érnǚ
(1) 儿子和女儿,子女
例儿女成群英children(2) 青年男女
[.好工具]例无为在歧路,儿女共沾巾。——唐·王勃《杜少府之任蜀州》例儿女泪,君休滴英young man and woman⒈ 子女。
引《后汉书·冯衍传下》:“儿女常自操井臼。”
北齐颜之推《颜氏家训·音辞》:“吾家儿女,虽在孩稚,便渐督正之。”
唐杜甫《赠卫八处士》诗:“昔别君未婚,儿女忽成行。”
老舍《茶馆》第一幕:“最苦是,乡村里,没吃没穿逼得卖儿女。”
⒉ 指青年男女。
引唐王勃《送杜少府之任蜀州》诗:“无为在歧路,儿女共沾巾。”
宋辛弃疾《满江红·送李正之提刑入蜀》词:“儿女泪,君休滴。”
⒊ 泛指男女。
引唐白行简《三梦记》:“刘俯身窥之,见十数人儿女杂坐,罗列盘饌,环绕之而共食。见其妻在坐中语笑, 刘初愕然。”
⒋ 妇人;女子。
引《三国志·魏志·贾诩传》“汉阳阎忠异之” 裴松之注引《九州春秋》:“﹝韩信﹞拒蒯通之忠,忽鼎跱之势,利剑已揣其喉,乃叹息而悔,所以见烹於儿女也。”
清孙枝蔚《七夕诗》:“世间愚儿女,但为针缕忙。”
毛泽东《为女民兵题照》诗:“中华儿女多奇志,不爱红装爱武装。”
子女。