jūn zǐ
君子jūn zhǔ
君主jūn wáng
君王jūn zǐ lán
君子兰jūn zhǔ zhì
君主制jūn rǔ chén sǐ
君辱臣死jūn shèng chén xián
君圣臣贤jūn chàng chén hè
君唱臣和jūn chén zuǒ shǐ
君臣佐使jūn zǐ zhī jiāo
君子之交jūn zǐ gù qióng
君子固穷jūn zhǔ lì xiàn
君主立宪jūn zǐ hǎo qiú
君子好逑jūn mìng wú èr
君命无二jūn zǐ xié dìng
君子协定jūn zǐ sān jiè
君子三戒jūn zǐ bù qì
君子不器jūn zhǔ zhuān zhì
君主专制dà wáng
大王bà wáng
霸王yán wang
阎王guó wáng
国王dì wáng
帝王jūn wáng
君王wú wáng
吴王nǚ wáng
女王tiān wáng
天王fēng wáng
蜂王huā wáng
花王mó wáng
魔王qīn wáng
亲王lóng wáng
龙王quán wáng
拳王fēng wáng jiāng
蜂王浆tiān wáng xīng
天王星míng wáng xīng
冥王星hǎi wáng xīng
海王星lóng wáng yé
龙王爷chēng wáng chēng bà
称王称霸chēng wáng chēng bó
称王称伯bà wáng bié jī
霸王别姬bà wáng zhī zī
霸王之资bà wáng fēng yuè
霸王风月chéng wáng bài zéi
成王败贼chéng wáng bài kòu
成王败寇zhāng wáng zhào lǐ
张王赵李zhāng wáng lǐ zhào
张王李赵zūn wáng rǎng yí
尊王攘夷dí wáng suǒ kài
敌王所忾dì wáng jiàng xiàng
帝王将相tiān wáng lǎo zǐ
天王老子é wáng zé rǔ
鹅王择乳lǎo wáng mài guā
老王卖瓜huái wáng jī gǒu
淮王鸡狗tiān wáng xià jiè
天王下界mǎi wáng dé yáng
买王得羊qí wáng shě niú
齐王舍牛君主,帝王,
君王jūnwáng
(1) 古称天子或诸侯
例君王为人不忍。——《[.好工具]史记·项羽本纪》例君王与沛公饭。英monarch; emperor⒈ 古称天子或诸侯。
引《诗·小雅·斯干》:“朱芾斯皇,室家君王。”
郑玄笺:“室家,一家之内。 宣王将生之子,或且为诸侯,或且为天子。”
《楚辞·招魂》:“君王亲发兮惮青兕。”
王逸注:“言怀王是时亲自射兽,惊青兕牛而不能制也。”
唐白居易《长恨歌》:“天生丽质难自弃,一朝选在君王侧。”
清谭献《<箧中词>序》:“昇元、靖康,君王为之;将相大臣, 范仲淹、辛弃疾为之。”
⒉ 诸王之尊称。
引南朝宋鲍照《还都口号》:“君王迟京国,游子思乡邦。”
按,此指临川王刘义庆。南朝梁沉约《游钟山诗应西阳王教》之五:“君王挺逸趣,羽斾临崇基。”
封建时代世袭体制的王国对统治者的尊称。