yán hǎi
沿海chū hǎi
出海huáng hǎi
黄海sì hǎi
四海dōng hǎi
东海lǒng hǎi
陇海háng hǎi
航海rén hǎi
人海běi hǎi
北海yún hǎi
云海zhū hǎi
珠海qiǎn hǎi
浅海qīng hǎi
青海hàn hǎi
瀚海lǐng hǎi
领海bīn hǎi
滨海cāng hǎi
沧海huàn hǎi
宦海bó hǎi
渤海nán hǎi
南海dà hǎi
大海shēn hǎi
深海kǔ hǎi
苦海huǒ hǎi
火海xué hǎi
学海nèi hǎi
内海gōng hǎi
公海lǐ hǎi
里海jìn hǎi
近海lín hǎi
林海hēi hǎi
黑海huán hǎi
环海hóng hǎi
红海xuè hǎi
血海xià hǎi
下海shān hǎi guān
山海关běi hǎi dào
北海道zhì hǎi quán
制海权bó hǎi wān
渤海湾qīng hǎi hú
青海湖kuā hǎi kǒu
夸海口qiū hǎi táng
秋海棠háng hǎi tú
航海图kǔ hǎi máng máng
苦海茫茫sì hǎi wéi jiā
四海为家cāng hǎi sāng tián
沧海桑田kǔ hǎi wú biān
苦海无边dà hǎi lāo zhēn
大海捞针dàng hǎi bá shān
荡海拔山háng hǎi tī shān
航海梯山sì hǎi chéng píng
四海承平kǔ hǎi máng máng
苦海茫茫dǎo hǎi fān jiāng
倒海翻江dǎo hǎi yí shān
倒海移山lù hǎi pān jiāng
陆海潘江bì hǎi qīng tiān
碧海青天rén hǎi zhàn shù
人海战术sì hǎi bō jìng
四海波静sì hǎi dǐng fèi
四海鼎沸cāng hǎi yí zhū
沧海遗珠xuè hǎi shī shān
血海尸山rù hǎi suàn shā
入海算沙xuě hǎi bīng shān
雪海冰山sū hǎi hán cháo
苏海韩潮dōng hǎi yáng chén
东海扬尘huàn hǎi fēng bō
宦海风波dōng hǎi jīng bō
东海鲸波cù hǎi fān bō
醋海翻波cāng hǎi yī lín
沧海一鳞dōng hǎi shì bō
东海逝波dōng hǎi lāo zhēn
东海捞针huàn hǎi fú chén
宦海浮沉cāng hǎi yī sù
沧海一粟cāng hǎi héng liú
沧海横流jiǎo hǎi fān jiāng
搅海翻江hán hǎi sū cháo
韩海苏潮sì hǎi chéng fēng
四海承风sì hǎi jiǔ zhōu
四海九州mèn hǎi chóu shān
闷海愁山chóu hǎi wú yá
愁海无涯hú hǎi piāo líng
湖海飘零hòu hǎi xiān hé
后海先河kǔ hǎi wú yá
苦海无涯jià hǎi jīn liáng
架海金梁yú hǎi qiáo shān
渔海樵山fù hǎi yí shān
覆海移山huǒ hǎi dāo shān
火海刀山xuè hǎi shēn chóu
血海深仇shè hǎi dēng shān
涉海登山sì hǎi shēng píng
四海昇平sì hǎi shēng píng
四海升平jiāng hǎi tóng guī
江海同归yì hǎi ēn shān
义海恩山fǎ hǎi wú biān
法海无边sì hǎi tā rén
四海他人niè hǎi qíng tiān
孽海情天shì hǎi méng shān
誓海盟山hé hǎi qīng yàn
河海清宴dà hǎi yī zhēn
大海一针xué hǎi wú yá
学海无涯hèn hǎi nán tián
恨海难填sì hǎi piāo líng
四海飘零jiāng hǎi zhī shì
江海之士zhuǎn hǎi huí tiān
转海回天碧海,大海,神兵,学问,
沧海cānghǎi
(1) 大海。以其一望无际、水深呈青苍色,故名
例东临碣石,以观沧海。——《乐府诗集·曹操·步出夏门行》英deep blue sea;the sea⒈ 大海。
引汉董仲舒《春秋繁露·观德》:“故受命而海内顺之,犹众星之共北辰,流之宗沧海也。”
宋苏轼《清都谢道士真赞》:“一江春水东流,滔滔直入沧海。”
明林鸿《金鸡岩僧室》诗:“夜来沧海寒,梦遶波上月。”
瞿秋白《赤都心史》九:“皓月落沧海,碎影摇万里。”
⒉ 我国古代对东海的别称。参见“东海”。
引三国魏曹操《步出夏门行》:“东临碣石,以观沧海。”
《初学记》卷六引晋张华《博物志》:“东海之别有渤澥,故东海共称渤海,又通谓之沧海。”
⒊ 神话中的海岛名。
引《海内十洲记·沧海岛》:“沧海岛在北海中。地方三千里,去岸二十一万里,海四面绕岛,各广二千里,水皆苍色,仙人谓之沧海也。”
大海。
沧读音:cāng
沧cāng(形)(水)青绿色。
海读音:hǎi1.大洋靠近陆地的部分,有的大湖也叫海,如青海、里海。
2.比喻连成一大片的很多同类事物:人~。火~。
3.大的(器皿或容量等):~碗。~量。
4.古代指从外国来的:~棠。~枣。
5.极多(后面一般跟“了、啦”等):街上的人可~啦!
6.漫无目标地:~骂。她丢了支笔,~找。
7.毫无节制地:~吃~喝。
8.姓。