shàn liáng
善良shàn zhàn
善战shàn yú
善于shàn shì
善事shàn yì
善意shàn běn
善本shàn jǔ
善举shàn dài
善待shàn hòu
善后shàn shàn cóng cháng
善善从长shàn shàn è è
善善恶恶shàn shàn cóng cháng
善善从长shàn yǒu shàn bào
善有善报shàn méi shàn yǎn
善眉善眼shàn shǐ shàn zhōng
善始善终shàn sòng shàn dǎo
善颂善祷shàn shàn è è
善善恶恶shàn shàn cóng cháng
善善从长shàn dāo ér cáng
善刀而藏shàn cái nán shě
善财难舍shàn gǔ ér gū
善贾而沽shàn bà gān xiū
善罢干休shàn wéi shuō cí
善为说辞shàn shǐ lìng zhōng
善始令终shàn qí zhě duò
善骑者堕shàn yóu zhě nì
善游者溺shàn zì wéi móu
善自为谋shàn bà gān xiū
善罢甘休shàn mǎ shú rén
善马熟人shàn yǔ rén jiāo
善与人交shàn mén nán kāi
善门难开shàn nán xìn nǚ
善男信女⒈ 善于颂扬和祈求。谓能寓规劝于颂祷之中。 《礼记·檀弓下》:“晋献文子成室, 晋大夫发焉。
引张老曰:‘美哉轮焉,美哉奂焉。歌於斯,哭於斯,聚国族於斯。’ 文子曰:‘ 武也,得歌於斯,哭於斯,聚国族於斯,是全要领以从先大夫於九京也。’北面再拜稽首。君子谓之善颂善祷。”
孔颖达疏:“张老因美而讥之,故为善颂; 文子闻过即服而拜,故为善祷也。”
《宋史·乐志十四》:“善颂善祷,三加弥尊。”
称颂善于寓规劝于祈福之中。
关于颂扬,关于祝祷。用来称赞能在颂扬之中带有规劝的意思。
西汉 戴圣《礼记 檀弓下》:“北面再拜稽首。君子谓之善颂善祷。”
高阳《胡雪岩全传·平步青云》中册:“这是善颂善祷,阿七越发笑容满面。”
善颂善祷联合式;作谓语;含褒义。
查看更多