huāng dàn
荒诞huāng táng
荒唐huāng mò
荒漠huāng luàn
荒乱huāng liáng
荒凉huāng dì
荒地huāng cǎo
荒草huāng yín
荒淫huāng shū
荒疏huāng wú
荒芜huāng miù
荒谬huāng pì
荒僻huāng fèi
荒废huāng nián
荒年huāng yuán
荒原huāng yě
荒野huāng wú rén yān
荒无人烟huāng jiāo yě wài
荒郊野外huāng táng zhī yán
荒唐之言huāng shí bào yuè
荒时暴月huāng yín wú dào
荒淫无道huāng yín wú chǐ
荒淫无耻huāng dàn bù jīng
荒诞不经huāng yín wú dù
荒淫无度huāng dàn wú jī
荒诞无稽huāng jiāo kuàng yě
荒郊旷野huāng miù jué lún
荒谬绝伦huāng guài bù jīng
荒怪不经huāng táng wú jī
荒唐无稽huāng zǐ chán sūn
荒子孱孙máng luàn
忙乱dòng luàn
动乱hùn luàn
混乱rǎo luàn
扰乱sāo luàn
骚乱dǎo luàn
捣乱zá luàn
杂乱zāng luàn
脏乱hú luàn
胡乱sāng luàn
丧乱biàn luàn
变乱pàn luàn
叛乱huāng luàn
荒乱huāng luàn
慌乱bào luàn
暴乱fēn luàn
纷乱líng luàn
凌乱liáo luàn
缭乱yín luàn
淫乱cuò luàn
错乱líng luàn
零乱wěn luàn
紊乱sǎn luàn
散乱gǎo luàn
搞乱nèi luàn
内乱péng luàn
蓬乱jiǎo luàn
搅乱huò luàn
霍乱zhàn luàn
战乱chū luàn zi
出乱子bō luàn zhī cái
拨乱之才jiù luàn chú bào
救乱除暴yī luàn tú dì
一乱涂地zá luàn wú zhāng
杂乱无章bō luàn wéi zhì
拨乱为治bō luàn fǎn zhèng
拨乱反正zuò luàn fàn shàng
作乱犯上mǐn luàn sī zhì
闵乱思治zhì luàn cún wáng
治乱存亡bō luàn xīng zhì
拨乱兴治bìn luàn chāi héng
鬓乱钗横yì luàn xīn huāng
意乱心慌bō luàn fǎn zhì
拨乱反治bō luàn fǎn zhèng
拨乱返正kuāng luàn fǎn zhèng
匡乱反正bō luàn jì wēi
拨乱济危bō luàn jì shí
拨乱济时bō luàn zhū bào
拨乱诛暴huò luàn tāo tiān
祸乱滔天dìng luàn fú shuāi
定乱扶衰xīn luàn rú má
心乱如麻xiáo luàn shì tīng
淆乱视听huò luàn jiāo xīng
祸乱交兴zhì luàn fú wēi
治乱扶危fēn luàn rú má
纷乱如麻qǔ luàn cún wáng
取乱存亡qǔ luàn wǔ wáng
取乱侮亡mù luàn jīng mí
目乱精迷hào luàn lè huò
好乱乐祸yì luàn xīn máng
意乱心忙huò luàn xiāng xún
祸乱相寻líng luàn wú zhāng
凌乱无章mù luàn jīng mí
目乱睛迷zá luàn wú xù
杂乱无序zhé luàn qí mǐ
辙乱旂靡zhé luàn qí mǐ
辙乱旗靡tú luàn rén yì
徒乱人意惊惶,忙乱,慌张,慌忙,
镇定,和平,慌忙,
荒乱huāngluàn
(1) 饥.荒兵乱;年荒世乱
例社会荒乱英in turmoil;in great disorder⒈ 年荒世乱。
引《鹖冠子·世兵》:“伊尹酒保, 太公屠牛……海内荒乱,立为世师。”
唐张鷟《朝野佥载》卷二:“隋末荒乱,狂贼朱粲起於襄邓间,岁饥,米斛万钱,亦无得处,人民相食。”
清刘献廷《广阳杂记》卷一:“康熙十三四年间, 疁城知县赵昕,贪黷,所得货载归故乡,时荒乱,乡人夺之,焚其居。”
⒉ 混乱;错乱。
引《管子·制分》:“人事荒乱,以十破百;器备不行,以半击倍。”
《后汉书·刘盆子传》:“更始荒乱,政令不行,故使将军得至於此。”
宋陈亮《吏部侍郎章公德文行状》:“义当执笔状公之行,以告世之有道立言之君子;而语言荒乱失绪,辞不获,则姑次第之。”
明徐榜《济南纪政·回生》:“精神恍惚,语言荒乱。”
⒊ 荒唐;荒淫。
引《史记·滑稽列传》:“齐威王之时……百官荒乱,诸侯并侵,国且危亡,在於旦暮。”
宋苏辙《既醉备五福论》:“沉湎荒乱,号呶倨肆,以败乱其德。”
《再生缘》第十六回:“怎又起偷香窃玉,那心肠、真荒乱,实荒唐,年少为君败大纲!”
极言不安定。