shí liú
石榴shí yóu
石油shí bì
石壁shí yīng
石英shí bēi
石碑shí kū
石窟shí kuài
石块shí tou
石头shí mò
石墨shí diāo
石雕shí yáng
石羊shí qīng
石青shí qì
石器shí mó
石磨shí bǎn
石板shí kè
石刻shí huī
石灰shí gāo
石膏shí zǐ
石子shí jiang
石匠shí fāng
石方shí lín
石林shí gōng
石工shí là
石蜡shí mián
石棉shí yìn
石印shí huī shí
石灰石shí nǎo yóu
石脑油shí shī zi
石狮子shí tóu chéng
石头城shí yīng zhōng
石英钟shí huī yán
石灰岩shí huī shuǐ
石灰水shí yīng yán
石英岩shí huǒ diàn guāng
石火电光shí huǒ fēng dēng
石火风灯shí làn hǎi kū
石烂海枯shí chén dà hǎi
石沉大海shí chéng tāng chí
石城汤池shí huǒ fēng zhú
石火风烛shí yóu huà gōng
石油化工shí xīn mù cháng
石心木肠shí tóu dà hǎi
石投大海shí chóng dòu shē
石崇斗奢shí chì bù duó
石赤不夺shí huǒ guāng yīn
石火光阴shí kū sōng lǎo
石枯松老shí pò tiān jīng
石破天惊shí làn jiāng kū
石烂江枯shí jiān jīn kuì
石缄金匮shí yīng bō li
石英玻璃shí shì jīn guì
石室金匮shí shì jīn guì
石室金鐀shí lè hǎi kū
石泐海枯shí lè hǎi kū
石泐海枯pàng dà hǎi
胖大海rì běn hǎi
日本海zhōng nán hǎi
中南海dì zhōng hǎi
地中海zhōng guó hǎi
中国海shān bēng hǎi xiào
山崩海啸shān hū hǎi xiào
山呼海啸shān gāo hǎi shēn
山高海深shān zhēn hǎi wèi
山珍海味yún bēi hǎi sī
云悲海思jiāng fān hǎi dǎo
江翻海倒hé qīng hǎi yàn
河清海晏shān bāo hǎi róng
山包海容shān bāo hǎi huì
山包海汇shān róng hǎi nà
山容海纳shān nán hǎi běi
山南海北tiān nán hǎi běi
天南海北jiāng nán hǎi běi
江南海北yún chóu hǎi sī
云愁海思shān bēn hǎi lì
山奔海立hé lián hǎi yàn
河溓海晏hé lián hǎi yí
河溓海夷hé qīng hǎi jié
河清海竭hé bēn hǎi jù
河奔海聚tiān yá hǎi jiǎo
天涯海角shí làn hǎi kū
石烂海枯hú chī hǎi hē
湖吃海喝jiāng fān hǎi fèi
江翻海沸shān zhēn hǎi cuò
山珍海错hú chī hǎi hē
胡吃海喝jiāng fān hǎi jiǎo
江翻海搅kuān hóng hǎi liàng
宽洪海量yuān chén hǎi dǐ
冤沉海底hú dǎ hǎi shuāi
胡打海摔hú chuī hǎi shuāi
胡吹海摔shān méng hǎi shì
山盟海誓shān yáo hǎi cuò
山肴海错shān zhēn hǎi xū
山珍海胥fú yú hǎi wài
扶余海外hé mù hǎi kǒu
河目海口jiāng fān hǎi rǎo
江翻海扰shān zōu hǎi shì
山陬海噬hé hé hǎi gān
河涸海干hé luò hǎi gān
河落海干shān zōu hǎi shì
山陬海澨shèn lóu hǎi shì
蜃楼海市shí lè hǎi kū
石泐海枯dì fù hǎi hán
地负海涵tiān kōng hǎi kuò
天空海阔hé qīng hǎi yàn
河清海宴shí qīng hǎi yàn
时清海宴hé mén hǎi kǒu
河门海口dà dǎn hǎi kǒu
大胆海口海枯石烂,
⒈ 直到石头碎裂,海水干涸。形容经历极长的时间。参见“海枯石烂”。
引清倪会鼎《与人书》:“倘邀数行,与贵通家商此数种,传之通邑大都,此为寿我先人,虽石泐海枯,义存无斁。”
直到石头碎裂,海水干涸。形容经历极长的时间。
清·倪会鼎《与人书》:“倘邀数行,与贵通家商此数种,传之通邑大都,此为寿我先人,虽石泐海枯,义存无斁。”
海枯石烂
石泐海枯作定语、宾语;多用于比喻句。
查看更多
石读音:shí,dàn[ shí ]
1. 构成地壳的矿物质硬块:石破天惊(喻文章议论新奇惊人)。
2. 指石刻:金石。
3. 指古代用来治病的针:药石。药石之言(喻规劝别人的话)。
4. 中国古代乐器八音之一。
5. 姓。
泐读音:lè泐lè(1)(名)石头被水冲击而成的纹理。(2)(名)古时书信用语。手~。
海读音:hǎi1.大洋靠近陆地的部分,有的大湖也叫海,如青海、里海。
2.比喻连成一大片的很多同类事物:人~。火~。
3.大的(器皿或容量等):~碗。~量。
4.古代指从外国来的:~棠。~枣。
5.极多(后面一般跟“了、啦”等):街上的人可~啦!
6.漫无目标地:~骂。她丢了支笔,~找。
7.毫无节制地:~吃~喝。
8.姓。
枯读音:kū枯kū(1)(形)(植物等)失去水分:~萎|~槁|~草|~骨。(2)(形)(井、河流等)变得没有水:~井|海~石烂。(3)(形)没有生趣;枯燥:~坐。(4)(名)〈方〉芝麻、大豆、油茶等榨油后的渣滓:菜~|茶~|麻~。