hóng yàn
鸿雁hóng rú
鸿儒hóng lóng
鸿珑hóng lóng
鸿龙hóng gōu
鸿沟hóng yùn
鸿运hóng fēi míng míng
鸿飞冥冥hóng yàn āi míng
鸿雁哀鸣hóng àn lù chē
鸿案鹿车hóng àn xiāng zhuāng
鸿案相庄hóng fēi míng míng
鸿飞冥冥hóng hú zhī zhì
鸿鹄之志hóng yī yǔ shang
鸿衣羽裳hóng bǐ lì zǎo
鸿笔丽藻hóng rú shuò xué
鸿儒硕学hóng chóu hè lǚ
鸿俦鹤侣hóng jiàn zhī yí
鸿渐之仪hóng xiāo lǐ xī
鸿消鲤息hóng yè yuǎn tú
鸿业远图hóng cuì chén zhōu
鸿毳沉舟hóng duàn yú chén
鸿断鱼沉hóng fēi xuě zhǎo
鸿飞雪爪hóng hú yǔ jī
鸿鹄与鸡hóng hú jiāng zhì
鸿鹄将至hóng zhǎo chūn ní
鸿爪春泥hóng máo tài dài
鸿毛泰岱hóng máo tài shān
鸿毛泰山hóng xuān fèng zhù
鸿轩凤翥hóng hán jù dú
鸿函钜椟hóng piān jù zhù
鸿篇巨著hóng piān jù zhe
鸿篇巨着hóng piān jù zhì
鸿篇巨制hóng piān jù zhì
鸿篇钜制hóng zhāng jù zì
鸿章钜字hóng xī lín jué
鸿稀鳞绝hóng fēi shuāng jiàng
鸿飞霜降hóng zhǎo xuě ní
鸿爪雪泥hóng ní xuě zhǎo
鸿泥雪爪hóng yǐn fèng fú
鸿隐凤伏hóng xiān fèng shì
鸿鶱凤逝hóng xiān fèng lì
鸿鶱凤立hóng shāng fù gǔ
鸿商富贾hóng tú huá gòu
鸿图华构hóng xiáng luán qǐ
鸿翔鸾起hóng jūn zhī shì
鸿均之世hóng méng chū pì
鸿蒙初辟hóng jiàn zhī yì
鸿渐之翼hóng jiàn yú gàn
鸿渐于干hóng dōu mǎi dì
鸿都买第hóng zhǎo liú ní
鸿爪留泥hóng lí yú wǎng
鸿离鱼网hóng yǐ mǎn zhǐ
鸿鳦满纸tōng shāng
通商fù shāng
富商mì shāng
密商gǎng shāng
港商zhāo shāng
招商qià shāng
洽商cuō shāng
磋商huì shāng
会商xié shāng
协商jīng shāng
经商jiān shāng
奸商kè shāng
客商qíng shāng
情商wài shāng
外商gōng shāng yè
工商业xiǎo shāng pǐn
小商品gōng shāng lián
工商联tōng shāng huì gōng
通商惠工shēn shāng zhī yú
参商之虞yǐn shāng kè jiǎo
引商刻角hán shāng jǔ zhēng
含商咀徵yí shāng huàn yǔ
移商换羽yǐn shāng kè yǔ
引商刻羽fù shāng xù jiǎ
富商蓄贾fù shāng jù gǔ
富商巨贾fù shāng dà gǔ
富商大贾hóng shāng fù gǔ
鸿商富贾háo shāng jù gǔ
豪商巨贾gòng shāng guó shì
共商国是hán shāng jǔ zhēng
含商咀征豪富的商人。
⒈ 豪富的商人。
引《通典·乐志二》引南朝梁裴子野《宋略》:“王侯将相,歌伎填室;鸿商富贾,舞女成羣。”
豪富的商人。
查看更多
鸿读音:hóng
鸿hóng(1)(名)鸿雁:~毛。(2)(名)〈书〉指书信:来~(来信)。(3)(形)大:~图|~儒。(4)(Hónɡ)姓。
商读音:shāng[ shāng ]1. 两个以上的人在一起计划、讨论:商量。商讨。商议。商定。商榷。商酌(商量斟酌)。相商。磋商。洽商。协商。
2. 买卖,生意:商业。商店。商界。商品。商标。
3. 古指行商(坐商为“贾”,后泛指做买卖的人,亦用以指从事私营工商业的人):商人。商贩。商贾(
)(商人)。商旅。4. 数学上指除法运算中的得数:商数。
5. 中国朝代名:商代。
6. 中国古代五音之一,相当于简谱“2”。
7. 星名,二十八宿之一,即“心宿”。
8. 姓。
富读音:fù富fù(1)(形)基本义:财产多(跟‘贫’‘穷’相对):财产多(跟‘贫’‘穷’相对)(2)(名)资源;财产:~源|财~。(3)(形)丰富;多:~饶|~于养分。(4)(Fù)姓。
贾读音:gǔ,jiǎ[ gǔ ]1. 作买卖的人;商人。古时特指设店售货的坐商:行商坐贾。
2. 卖:余勇可贾(比喻还有多余的力量可以使出)。