fǔ shǒu
俯首fǔ kàn
俯瞰fǔ shēn
俯身fǔ chōng
俯冲fǔ wò
俯卧fǔ shì
俯视fǔ fú
俯伏fǔ yǎng wéi wéi
俯仰唯唯fǔ shǒu tiē ěr
俯首帖耳fǔ shǒu tiē ěr
俯首贴耳fǔ shí jí shì
俯拾即是fǔ shǒu tīng mìng
俯首听命fǔ shǒu mǐ ěr
俯首弭耳fǔ shǒu jí ěr
俯首戢耳fǔ shí jiē shì
俯拾皆是fǔ shǒu jiù fù
俯首就缚fǔ yǎng wú kuì
俯仰无愧fǔ yǎng yóu rén
俯仰由人fǔ yǎng suí rén
俯仰随人fǔ yǎng zhī jiān
俯仰之间fǔ yǎng wéi wéi
俯仰唯唯fǔ shǒu jiù qín
俯首就擒fǔ shí qīng zǐ
俯拾青紫fǔ shí yǎng qǔ
俯拾仰取fǔ shí dì jiè
俯拾地芥fǔ shǒu shòu mìng
俯首受命zhú yè qīng
竹叶青zhàn zhàn qīng tiān
湛湛青天yù yù qīng qīng
郁郁青青zhàn zhàn qīng tiān
湛湛青天lǜ suō qīng lì
绿蓑青笠zhàn zhàn qīng tiān
湛湛青天gǔ sì qīng dēng
古寺青灯bái rì qīng tiān
白日青天bái chǐ qīng méi
白齿青眉bái bì qīng yíng
白璧青蝇bái fā qīng shān
白发青衫bái jiá qīng shān
白帢青衫bái qià qīng shān
白恰青衫sī mǎ qīng shān
司马青衫hào chǐ qīng é
皓齿青蛾hóng fěn qīng lóu
红粉青楼hóng fěn qīng é
红粉青蛾bì hǎi qīng tiān
碧海青天yǒng chuí qīng shǐ
永垂青史bù wà qīng xié
布袜青鞋gōng biāo qīng shǐ
功标青史míng biāo qīng shǐ
名标青史chuí míng qīng shǐ
垂名青史míng chuí qīng shǐ
名垂青史zhī shi qīng nián
知识青年yù yù qīng qīng
郁郁青青lǜ shuǐ qīng shān
绿水青山bù fēn qīng bái
不分青白píng bù qīng yún
平步青云zhí shàng qīng yún
直上青云zhōng guó qīng nián
中国青年bái yún qīng shè
白云青舍bái fàn qīng chú
白饭青刍píng bù qīng xiāo
平步青霄huáng juàn qīng dēng
黄卷青灯zhū gé qīng lóu
朱阁青楼fǔ shí qīng zǐ
俯拾青紫píng dì qīng yún
平地青云jiù wù qīng zhān
旧物青毡wàn xuǎn qīng qián
万选青钱shè huì qīng nián
社会青年mǎn mù qīng shān
满目青山青紫,卿大夫的服饰。俯拾青紫语本《汉书.卷七五.夏侯胜传》:「士病不明经术;经术苟明,其取青紫如俛拾地芥耳。」后比喻轻易取得高官。南朝梁.王僧孺〈答江琰书〉:「不俯拾青紫,坐享大夫。」
俯:屈身,低头;青紫:古代公卿服饰,借指高官显宦。指轻易得到高官显宦
南朝·梁·王僧孺《答江琰书》:“献书尽先贤之德,作颂罄前皇之美,岂不俯拾青紫,坐享大夫?”
宋·胡仔《苕溪渔隐丛话后集·五季杂记》:“自谓俯拾青紫,乃诣金陵求举,屡黜于有司。”
俯拾青紫作谓语、宾语;用于官场等。
查看更多
俯读音:fǔ
俯fǔ(1)(动)(头)低下(跟‘仰’相对 ):~首|~视|~冲。(2)(名)敬辞;旧时公文书信中用来称对方的动作:~允|~念。
拾读音:shí,shè[ shí ]1. 捡,从地上拿起:拾草。拾粪。拾零(捡取某方面的零碎材料,常用于文章标题)。拾取。俯拾皆是。拾人牙慧。
2. 收,敛,整理:收拾。拾掇。
3. “十”的大写。
4. 旧称射箭人穿在左臂上的皮制护袖。
青读音:qīng青qīng(1)(形)蓝色或绿色:~天|~苔。(2)(形)黑色。(3)(名)青草或没有成熟的庄稼。(4)(形)比喻年轻:~年。(5)姓。
紫读音:zǐ紫zǐ(名)红和兰合成的颜色:~红|~花|~杉|~檀|~藤|~铜|~薇|~芝|~竹|~罗兰|~药水。