yáng dì huáng
洋地黄yáng shēng huáng què
杨生黄雀táng láng huáng què
螳螂黄雀bái cǎo huáng yún
白草黄云dōng mén huáng quǎn
东门黄犬bào hèn huáng quán
抱恨黄泉bì luò huáng quán
碧落黄泉mìng rǎn huáng shā
命染黄沙páng méi huáng fā
庞眉黄发bái máo huáng yuè
白旄黄钺lǜ yī huáng lǐ
绿衣黄里dàn fàn huáng jī
淡饭黄齑yī zhěn huáng liáng
一枕黄粱tòng yǐn huáng lóng
痛饮黄龙yǎo rú huáng hè
杳如黄鹤yǎn yāo huáng chì
眼腰黄赤gǎo xiàng huáng guó
槁项黄馘chū xiě huáng tíng
初写黄庭wǎn jié huáng huā
晚节黄花cuì zhú huáng huā
翠竹黄花yī zhěn huáng liáng
一枕黄梁zhí dǎo huáng lóng
直捣黄龙qīng dēng huáng juàn
青灯黄卷bái sǒu huáng tóng
白叟黄童dùn jì huáng guàn
遁迹黄冠guò shí huáng huā
过时黄花yī póu huáng tǔ
一抔黄土rén yuē huáng hūn
人约黄昏míng rì huáng huā
明日黄花本性难移,
苍:青色。比喻变化不定,反复无常。
《墨子·所染》:“见染丝者而叹曰:‘染于苍则苍,染于黄则黄。’”
耳濡目染
染苍染黄作谓语、定语;用于比喻句。
查看更多
染读音:rǎn
染rǎn(1)(动)用染料着色:印~|~布。(2)(动)感染;沾染:传~|~病|一尘不~。
苍读音:cāng1.青色(包括蓝和绿):~松翠柏。
2.灰白色:~白。~髯。
3.指天或天空:上~。~穹。
4.姓。