qǔ shèng
取胜qǔ xiào
取笑qǔ dé
取得qǔ xìn
取信qǔ jué
取决qǔ yàng
取样qǔ xiāo
取消qǔ dì
取缔qǔ huí
取回qǔ dài
取代qǔ shě
取舍qǔ qiǎo
取巧qǔ yuè
取悦qǔ nuǎn
取暖qǔ míng
取名qǔ lè
取乐qǔ jǐng
取景qǔ dào
取道qǔ zhèng
取证qǔ xiá tóu jǐng
取辖投井qǔ ér dài zhī
取而代之qǔ cháng qì duǎn
取长弃短qǔ cháng bǔ duǎn
取长补短qǔ jīng yòng hóng
取精用宏qǔ shě liǎng nán
取舍两难qǔ yì chéng rén
取义成仁qǔ qiǎo tú biàn
取巧图便qǔ jīng yòng hóng
取精用弘qǔ luàn cún wáng
取乱存亡qǔ luàn wǔ wáng
取乱侮亡qǔ xìn yú rén
取信于人qǔ zhī bù jié
取之不竭qǔ yǔ yǒu jié
取予有节qǔ xìn yú mín
取信于民qǔ zhū gōng zhōng
取诸宫中qǔ qīng pì bái
取青媲白qǔ qīng fēi bái
取青妃白qǔ fǎ hū shàng
取法乎上guāi qiǎo
乖巧còu qiǎo
凑巧líng qiǎo
灵巧pèng qiǎo
碰巧jì qiǎo
技巧qīng qiǎo
轻巧jīng qiǎo
精巧xiān qiǎo
纤巧bù qiǎo
不巧kě qiǎo
可巧tǎo qiǎo
讨巧qià qiǎo
恰巧qǔ qiǎo
取巧gāng qiǎo
刚巧zhèng qiǎo
正巧qí qiǎo
奇巧jī qiǎo
机巧xì qiǎo
细巧shǒu qiǎo
手巧qī qiǎo bǎn
七巧板xiǎo qiǎo líng lóng
小巧玲珑bǎi qiǎo qiān qióng
百巧千穷bǎi qiǎo chéng qióng
百巧成穷nòng qiǎo chéng guāi
弄巧呈乖kǒu qiǎo shǒu zhuō
口巧手拙cí qiǎo lǐ zhuō
辞巧理拙dà qiǎo ruò zhuō
大巧若拙nòng qiǎo chéng zhuō
弄巧成拙nòng qiǎo fǎn zhuō
弄巧反拙xuàn qiǎo dòu yán
炫巧斗妍xīn qiǎo zuǐ guāi
心巧嘴乖cáng qiǎo yú zhuō
藏巧于拙qǔ qiǎo tú biàn
取巧图便jì qiǎo yùn dòng
技巧运动wài qiǎo nèi jí
外巧内嫉守拙,
取巧qǔqiǎo
(1) 用巧妙的手段谋求私利或躲避困难
例投机.取巧英resort to trickery to serve oneself⒈ 求取工巧;采取巧妙方法。
引南朝梁刘勰《文心雕龙·隐秀》:“或有晦塞为深,虽奥非隐;雕削取巧,虽美非秀。”
元吾丘衍《学古编·三十五举》:“白文印皆用汉篆,平方正直,字不可圆,纵有斜笔,亦当取巧写过。”
明郎瑛《七修续稿·诗文·瀑布诗》:“﹝苏东坡﹞特一时取巧自成一体,不害其为诗也。”
⒉ 谓用巧妙的手段谋取不正当利益或回避困难。
引清采蘅子《虫鸣漫录》卷二:“﹝丑陋婢女﹞得子则育之,生女或与人为养媳,或仍留为婢……不为之出养父之资,而专得其子女之益,居心取巧,亦必有报。”
杨朔《三千里江山》第三段:“李春三这孩子说话率,做事也率,从来不会藏奸取巧。”
求取工巧。
如:「大家都很苦,只有他一个人取巧。」