chéng bǎo
城堡chéng chí
城池chéng fǔ
城府chéng xiāng
城厢chéng huáng
城隍chéng tóu
城头chéng jiāo
城郊chéng qiáng
城墙chéng fáng
城防chéng shì
城市chéng yì
城邑chéng guān
城关chéng jiàn
城建chéng guō
城郭chéng yuán
城垣chéng lóu
城楼chéng zhèn
城镇chéng qū
城区chéng xiāng
城乡chéng lǐ
城里chéng gēn
城根chéng duǒ
城垛chéng háo
城壕chéng bāng
城邦chéng shì qún
城市群chéng lǐ rén
城里人chéng mén yú yāng
城门鱼殃chéng xià zhī rǔ
城下之辱chéng běi xǘ gōng
城北徐公chéng shì jū mín
城市居民chéng hú shè shǔ
城狐社鼠chéng fǔ shēn chén
城府深沉chéng shì pín mín
城市贫民chéng xià zhī méng
城下之盟城邑chéngyì
(1) 城市
例臣观大王无意偿赵王城邑。——《史记·廉颇蔺相如列传》英city⒈ 城和邑。泛指城镇。
引《国语·楚语上》:“且夫制城邑若体性焉,有首领股肱,至於手拇毛脉,大能掉小,故变而不勤。”
《史记·淮阴侯列传》:“以天下城邑封功臣,何所不服!”
宋曾巩《道山亭记》:“程公为是州,得闽山嶔崟之际,为亭於其处,其山川之胜,城邑之大,宫室之荣,不下簟席而尽四瞩。”
清顾炎武《寄弟纾及友人江南》诗之三:“自昔遘难初,城邑遭屠割。”
茅盾《耶稣之死》:“城邑被火焚烧,田地为外邦人所侵吞。”
城市、都邑。