cǐ shí
此时cǐ zhì
此致cǐ jiān
此间cǐ wài
此外cǐ kè
此刻cǐ hòu
此后cǐ hèn mián mián
此恨绵绵cǐ xīn gěng gěng
此心耿耿cǐ dòng bǐ yīng
此动彼应cǐ hū bǐ yīng
此呼彼应cǐ qǐ bǐ luò
此起彼落cǐ wèn bǐ nán
此问彼难cǐ jiè bǐ jiāng
此界彼疆cǐ fā bǐ yīng
此发彼应cǐ fú bǐ qǐ
此伏彼起cǐ chàng bǐ hè
此唱彼和cǐ qǐ bǐ fú
此起彼伏cǐ jiāng ěr jiè
此疆尔界cǐ jiāng bǐ jiè
此疆彼界cǐ hèn mián mián
此恨绵绵cǐ lù bù tōng
此路不通cǐ xīn gěng gěng
此心耿耿cǐ zhōng sān mèi
此中三昧cǐ shì tǐ dà
此事体大bàn chàng
伴唱tán chàng
弹唱yín chàng
吟唱yǎn chàng
演唱shuō chàng
说唱duì chàng
对唱gāo chàng
高唱gē chàng
歌唱dú chàng
独唱qīng chàng
清唱hé chàng
合唱chóng chàng
重唱qí chàng
齐唱jué chàng
绝唱chuán chàng
传唱mài chàng
卖唱lǐng chàng
领唱diàn chàng jī
电唱机gē chàng jiā
歌唱家yī chàng yī hè
一唱一和jūn chàng chén hè
君唱臣和fū chàng fù suí
夫唱妇随yī chàng bǎi hè
一唱百和nán chàng nǚ suí
男唱女随bǐ chàng cǐ hè
彼唱此和cǐ chàng bǐ hè
此唱彼和xióng chàng cí hé
雄唱雌和yī chàng sān tàn
一唱三叹nǐ chàng wǒ hé
你唱我和hú chàng xiāo hé
狐唱枭和gēng chàng dié hé
更唱叠和gēng chàng dié hé
更唱迭和gāo chàng rù yún
高唱入云shuō chàng wén xué
说唱文学qióng chàng wèi chéng
穷唱渭城dī chàng qiǎn zhēn
低唱浅斟dī chàng qiǎn zhuó
低唱浅酌yī tuán hé qì
一团和气wāi zuǐ hé shàng
歪嘴和尚huà dí huò wán
画荻和丸luán fèng hé míng
鸾凤和鸣qín sè hé xié
琴瑟和谐suí zhū hé bì
隋珠和璧suí zhū hé yù
隋珠和玉suí zhū hé bì
随珠和璧zhàng èr hé shàng
丈二和尚qún jū hé yī
群居和一huì fēng hé chàng
惠风和畅chèn shuǐ huò ní
趁水和泥hún sú hé guāng
浑俗和光qín sè hé tóng
琴瑟和同hùn sú hé guāng
混俗和光chūn fēng hé qì
春风和气xì yǔ hé fēng
细雨和风qín sè hé hǎo
琴瑟和好qǔ gāo hè guǎ
曲高和寡yú shuǐ hé xié
鱼水和谐yán guī hé hǎo
言归和好jiǎn xū huò yào
剪须和药liǎng tóu hé fān
两头和番夫唱妇随,前呼后应,
自相矛盾,前后矛盾
⒈ 这个唱,那个和。多指写诗、作文或说话的互相呼应。
引清陈田《<明诗纪事己籤>序》:“﹝后七子﹞与前七子隔絶数十年,而此唱彼和,声应气求,若出一轨。”
鲁迅《彷徨·孤独者》:“大家此唱彼和,七嘴八舌,使他得不到辩驳的机会。”
郑振铎《山中杂记·蝉与纺织娘》:“在这时候,往往有几缕的蝉声在槛外鸣奏着。闭了目,静静的听了它们在忽高忽低,忽断忽续,此唱彼和。”
这里唱歌,那里相和。形容彼此相呼应。
这里唱,那里随声附和。比喻互相呼应。
清 陈田《序》:“与前七子隔绝数十年,而此唱彼和,声应气求,若出一轨。”
鲁迅《彷徨·孤独者》:“大家此唱彼和,七嘴八舌,使他得不到辩驳的机会。”
夫唱妇随、前呼后应
前后矛盾、自相矛盾
此唱彼和联合式;作谓语;指相互呼应。
查看更多